KINH THỦ LĂNG NGHIÊM
PHẦN CHÍNH TÔNG
19. THỨ LỚP CỞI 6 NÚT
Ông A-nan chấp tay
đỉnh-lễ bạch Phật: "Nay tôi nghe Phật mở lòng vô-giá đại-từ dạy cho những
câu pháp chân-thật thanh-tịnh diệu-thường, nhưng tâm còn chưa rõ thứ lớp cởi
nút, đi đến cởi cả sáu, thì một cũng không còn, xin Phật rủ lòng đại-bi
thương-xót trong Hội nầy và những kẻ tương-lai, bố-thí cho pháp-âm, rửa-sạch
những cấu-nhiễm trầm-trọng của chúng tôi.
Liền khi ấy đức Như-lai,
nơi sư-tử-tọa, sửa áo niết-bàn-tăng, vén áo tăng-già-lê, dựa ghế thất-bảo, đưa
tay nơi ghế, lấy cái khăn-hoa của cõi trời Kiếp-ba-la đã cúng cho ngài, rồi ở
trước đại-chúng, cột thành một nút, đưa cho ông A-nan xem và bảo rằng:
"Cái nầy gọi là gì?" Ông A-nan và đại-chúng đều bạch Phật rằng:
"Cái nầy gọi là nút". Lúc ấy đức Như-lai lại cột khăn-hoa thành một
nút nữa và hỏi ông A-nan: "Cái nầy gọi là gì?". Ông A-nan và
đại-chúng lại bạch Phật rằng: "Cái ấy cũng gọi là nút". Phật tuần-tự
cột khăn-hoa như vậy, tổng-cộng thành sáu nút, mỗi khi cột xong một nút, đều
lấy cái nút vừa cột xong trong tay, đưa hỏi ông A-nan: "Cái nầy gọi là gì?"
Ông A-nan và đại-chúng cũng tuần-tự đáp lại Phật: "Cái ấy gọi là
nút". Phật bảo ông A-nan: "Khi tôi mới cột khăn thì ông gọi là nút,
cái khăn-hoa này, trước kia chỉ có một cái, cớ sao lần thứ hai, lần thứ ba, các
ông cũng gọi là nút?"
Ông A-nan bạch Phật rằng:
"Thưa Thế-tôn, cái khăn-hoa thêu-dệt quý-báu nầy vốn chỉ một thể, song
theo ý tôi suy-nghĩ, Như-lai cột một lần, thì được gọi là một nút, nếu cột một
trăm lần, thì rốt-cuộc phải gọi là trăm nút, huống chi, khăn nầy chỉ có sáu
nút, không lên đến bảy, cũng không đứng ở số năm, sao đức Như-lai chỉ cho cái
đầu là nút, còn cái thứ hai, thứ ba, thì không gọi là nút?"
Phật bảo ông A-nan:
"Cái khăn-hoa báu nầy, ông biết nó vốn chỉ có một cái, đến khi tôi cột sáu
lần, thì ông gọi là sáu nút; ông hãy xem-xét bản-thể cái khăn nầy là đồng, nhân
vì các nút mà hóa ra khác. Ý ông nghĩ sao, khi mới cột nút ban-đầu, thì gọi là
nút thứ nhất, như thế, cho đến cột lần thứ sáu, thì gọi là nút thứ sáu. Nay,
tôi muốn gọi nút thứ sáu là nút thứ nhất, có được không?"
Bạch Thế-tôn, không; nếu
còn sáu nút, thì cái gọi là thứ sáu, rốt-cuộc không phải là cái thứ nhất; dầu
cho tôi cố-gắng biện-bạch suốt đời, cũng không thể làm cho sáu nút đổi tên
được".
Phật dạy: "Đúng thế,
sáu nút không đồng nhau; tuy xét về bản-thân, vẫn do một cái khăn tạo ra, nhưng
rốt-cuộc không thể làm cho sáu nút xáo-lộn lẫn nhau. Sáu căn của ông thì cũng
như vậy; trong thể ráo-rốt đồng nhau, sinh ra rốt-ráo khác nhau".
Phật bảo ông A-nan:
"Chắc hẳn ông không muốn thành ra sáu nút và trông mong chỉ thành một thể,
thì ông phải làm thế nào?".
Ông A-nan bạch: "Nếu
còn những nút đó, thì thị phi sôi-nổi, trong đó, tự sinh ra nút nầy không phải
nút kia, nút kia không phải nút nầy. Nếu ngày nay, đức Như-lai cởi-bỏ tất-cả,
không sinh nút nữa thì, không có bỉ thử, còn không gọi là một, làm sao mà thành
sáu được".
Phật dạy: "Cái nghĩa
cởi cả sáu, một cũng không còn, thì cũng như thế. Do từ vô-thủy, tâm ông
điên-loạn, tri-kiến vọng-phát ra, vọng-phát mãi không thôi, làm cho tri-kiến
sinh bệnh, phát ra trần-tướng; như trông con mắt mỏi-mệt, thì có hoa-đốm
lăng-xăng; tất-cả những tướng thế-gian, núi sông, đất liền, sống chết,
Niết-bàn, không nhân gì rối-rít khởi lên, trong tính sáng-suốt yên-lặng, đều là
những tướng hoa-đốm điên-đảo do bệnh mê-lầm phát-ra".
Ông A-nan bạch: "Cái
bệnh mê-lầm giống như cái nút kia, làm sao cởi-bỏ cho được?"
Đức Như-lai, lấy tay cầm
cái khăn có nút, kéo riêng mối bên trái, rồi hỏi ông A-nan rằng: "Thế nầy
có cởi được chăng?"
Thưa Thế-tôn, không.
Phật liền lấy tay kéo
riêng mối bên phải, rồi lại hỏi ông A-nan: "Thế nầy có cởi được
chăng?"
Thưa Thế-tôn, không.
Phật bảo ông A-nan:
"Nay tôi lấy tay kéo mối bên phải, bên trái mà rốt-cuộc không cởi được,
vậy ông dùng phương-tiện thế nào mà cởi cho được".
Ông A-nan bạch Phật rằng:
"Thưa Thế-tôn, nên mở nơi trung-tâm cái nút thì tan-rã ngay".
Phật bảo ông A-nan:
"Đúng thế, đúng thế, muốn trừ cái nút thì phải cởi nơi trung-tâm.
A-nan, tôi nói Phật-pháp
do nhân-duyên sinh, không phải lấy những tướng hòa-hợp thô-phù của thế-gian.
Như-lai phát-minh các pháp thế-gian và xuất-thế-gian, đều biết rõ bản-nhân của
nó theo những duyên gì mà phát ra, cho đến một giọt mưa ở ngoài hằng-sa
thế-giới cũng biết số-mục, hiện-tiền các thứ cây tùng thẳng, cây gai cong, chim
hộc trắng, chim quạ đen, đều rõ nguyên-do. Vậy nên A-nan, tùy tâm ông lựa-chọn
nơi sáu căn; nếu trừ được cái nút nơi căn ấy rồi, thì trần-tướng tự tiêu-diệt;
các vọng đã tiêu-mất, thì chả phải chân là gì.
"A-nan, nay tôi lại
hỏi ông: "Cái khăn-hoa nầy hiện có sáu nút, nếu đồng một thời cởi ra, thì
có thể đồng một thời trừ hết được chăng?"
-Thưa Thế-tôn, không.
Những cái nút nầy, khi cột lại, vốn có thứ lớp, thì ngày nay cũng theo thứ lớp
mà cởi; sáu cái nút tuy đồng một thể, nhưng cột lại không đồng một thời, thì
khi cởi nút, làm sao đồng một thời, mà trừ hết được?
Phật dạy: "Việc
cởi-trừ cái nút nơi sáu căn cũng giống như vậy. Căn ấy khi bắt đầu cởi ra, thì
trước hết được nhân-không, đến khi tính-không viên-mãn sáng-suốt, thì
giải-thoát pháp-chấp. Pháp-chấp được giải-thoát rồi, cả cái nhân-không và
pháp-không cũng không còn; thế thì gọi là Bồ-tát do Tam-ma-đề mà chứng được
vô-sinh-nhẫn".
Comments
Post a Comment