KINH THỦ LĂNG NGHIÊM
PHẦN CHÍNH TÔNG
10. THU
18 GIỚI VỀ TÁNH NHƯ LAI TẠNG
"Lại nữa A-nan, làm
sao 18 giới vốn là tính chân-như nhiệm-mầu của Như-lai-tạng?
A-nan, như ông bày-tỏ :
Nhãn-căn và sắc-trần làm duyên, sinh ra nhãn-thức. Thức đó lại là nhân nhãn-căn
sinh ra, lấy nhãn-căn làm giới, hay nhân sắc-trần sinh ra, lấy sắc-trần làm
giới?
A-nan, nếu nhân nhãn-căn
sinh ra, mà không có sắc có không, thì không thể phân-biệt, dầu cho có cái thức
của ông thì đem ra dùng về việc gì? Cái thấy của ông, ngoài những sắc xanh,
vàng, trắng, đỏ, thì không thể biểu-hiện được; vậy do đâu mà lập thành ra giới?
Nếu nhân sắc-trần sinh
ra, thì khi chỉ có hư-không, không có sắc, lẽ ra cái thức của ông phải diệt,
làm sao còn biết được là hư-không? Nếu khi sắc-tướng biến-đổi thành hư-không,
ông cũng biết rằng sắc-tướng biến-đổi, mà cái thức của ông thì không biến đổi;
thế thì, do đâu mà lập sắc-trần làm giới? Nếu theo sắc-trần mà biến-đổi, thì
tự-nhiên sắc-trần không thành giới được. Nếu không biến-đổi, thì là thường
hằng, cái thức đã do sắc-trần sinh ra, lẽ ra không thể biết hư-không ở đâu?
Nếu gồm hai thứ nhãn-căn
và sắc-trần chung cùng sinh ra ; vậy, như hợp lại, thì ở giữa phải ly, còn như
ly ra, thì hai bên lại hợp, thể-tính xen-lộn, làm sao thành được giới?
Vậy nên biết rằng
nhãn-căn sắc-trần làm duyên, sinh ra giới nhãn-thức, cả ba chỗ đều không, và ba
giới nhãn-căn, sắc-trần và nhãn-thức, vốn không phải tính nhân-duyên, không
phải tính tự-nhiên.
"A-nan, lại như ông
bày-tỏ : Nhĩ-căn và thanh-trần làm duyên, sinh ra nhĩ-thức. Thức đó nhân
nhĩ-căn sinh ra, lấy nhĩ-căn làm giới, hay nhân thanh-trần sinh ra, lấy
thanh-trần làm giới?
A-nan, nếu nhân nhĩ-căn
sinh ra, mà không có hai tướng động, tĩnh hiện-tiền, thì cái biết của nhĩ-căn
cũng không thành; mà đã không biết gì, thì cái biết còn không thành, huống nữa
cái thức phân-biệt còn có hình-trạng gì.
Nếu nhân lỗ tai nghe thì
đã không động, tĩnh, cái nghe cũng không thành ; làm sao lấy hình-sắc lỗ tai
đối với xúc-trần, mà gọi được là giới nhĩ-thức ; và cái giới nhĩ-thức như thế,
do đâu mà lập ra.
Nếu nhân thanh-trần mà
sinh, thì cái nhĩ-thức nhân thanh-trần mà có, không có dính-líu gì đến cái nghe
; mà đã không nghe, thì cũng không biết các tướng thanh-trần ở đâu. Lại nói
nhĩ-thức do thanh-trần sinh ra, dầu cho rằng thanh-trần, nhân cái nghe mà có
tướng, thì cái nghe, lẽ phải nghe được nhĩ-thức. Nếu không nghe được nhĩ-thức,
thì thanh-trần không phải là giới của nhĩ-thức. Nếu nghe được, thì nhĩ-thức
cũng đồng như thanh-trần, và nhĩ-thức đã bị nghe, thì lấy cái gì biết được rằng
đã nghe cái thức? Còn nếu cái thức không biết, thì cũng như cỏ như cây.
Lại không lẽ thanh-trần
và cái nghe xen-lộn, thành ra giới ở giữa? Giới ở giữa đã không có, thì các
tướng nội-căn, ngoại-trần, do đâu mà thành-lập được.
Vậy, nên biết rằng
nhĩ-căn, thanh-trần làm duyên, sinh ra giới nhĩ-thức, cả ba chỗ đều không và ba
giới nhĩ-căn, thanh-trần và nhĩ-thức, vốn không phải tính nhân-duyên, không
phải tính tự-nhiên.
"A-nan, lại như ông
bày-tỏ: Tỷ-căn và hương-trần làm duyên, sinh ra tỷ-thức. Thức đó lại nhân
tỷ-căn sinh ra, lấy tỷ-căn làm giới, hay nhân hương-trần sinh ra, lấy
hương-trần làm giới?
A-nan, nếu nhân tỷ-căn
sinh ra, thì trong tâm ông lấy cái gì làm tỷ-căn? Ông lấy cái hình-tướng mũi
thịt như hai móng tay, hay lấy cái tính ngửi-biết lay-động làm tỷ-căn?
Nếu lấy cái hình-tướng
mũi thịt, thì chất thịt là thân-căn và cái biết của thân-căn là cái biết
cảm-xúc. Đã gọi là thân-căn thì không phải là tỷ-căn, đã gọi rằng cảm-xúc, thì
đó là xúc-trần đối với thân-căn. Vậy, còn không có gì đáng gọi là tỷ-căn, do
đâu mà lập thành giới?
Nếu lấy cái ngửi-biết làm
tỷ-căn, thì trong tâm ông lấy cái gì làm cái có ngửi-biết? Nếu lấy lỗ mũi thịt,
thì cái biết của chất thịt là xúc-trần, chứ không phải như tỷ-căn; nếu lấy cái
hư-không làm cái có ngửi-biết, thì hư-không tự biết, còn xác-thịt lẽ ra không
biết, như thế, thì lẽ ra hư-không là ông; thân của ông mà không có biết, thì
ông A-nan hiện nay lẽ cũng không còn đâu nữa.
Nếu lấy cái hương làm cái
có ngửi-biết, thì cái biết thuộc về hướng-trần, nào dính gì đến ông?
Nếu các mùi thơm, thối
sinh ra do tỷ-căn của ông, thì hai mùi thơm, thối kia không sinh ra do
cây y-lan và cây chiên-đàn; hai vật đó không tới, ông tự ngửi lỗ mũi là thơm
hay là thối; thối thì không phải thơm, thơm thì không phải thối; nếu cả hai mùi
thơm, thối đều ngửi được cả, thì một người ông phải có hai tỷ-căn và đứng trước
tôi hỏi đạo phải có hai ông A-nan, thì ông nào mới là tự-thể của ông. Còn nếu
tỷ-căn là một, thì thơm, thối không hai, thối đã thành thơm, thơm đã thành
thối, hai tính đó đã không có, thì lấy gì lập được thành giới?
Lại nếu nhân hương-trần
mà có, thì tỷ-thức đã nhân hương-trần mà có, cũng như nhân con mắt có thấy,
không thể thấy được con mắt; tỷ thức nhân hương-trần mà có, lẽ ra không biết
được hương-trần. Nếu biết được hương-trần, thì không phải do hương-trần sinh
ra, nếu không biết được hương-trần, thì không phải là tỷ-thức.
Hương-trần mà không ngửi
biết là có, thì cái giới hương-trần không thành; tỷ-thức mà không biết
hương-trần, thì cái giới của nó, không phải do hương-trần mà lập. Đã không có
cái thức trung-gian, thì nội-căn, ngoại-trần cũng không thành và tất-cả những
điều ngửi-biết kia rốt-ráo đều luống-dối.
Vậy, nên biết rằng
tỷ-căn, hương-trần làm duyên, sinh ra tỷ-thức, cả ba chỗ đều không và ba giới
tỷ-căn, hương-trần và tỷ-thức, vốn không phải tính nhân-duyên, không phải tính
tự-nhiên.
"A-nan, lại như ông
bày-tỏ: Thiệt-căn và vị-trần làm duyên, sinh ra thiệt-thức. Thức đó lại nhân
thiệt-căn sinh ra, lấy thiệt-căn làm giới, hay nhân vị-trần sinh ra, lấy
vị-trần làm giới?
A-nan, nếu nhân thiệt-căn
sinh ra, thì như trong thế-gian, những loại mía ngọt, mơ chua, hoàng-liên đắng,
muối mặn, tế tân, gừng, quế cay, đều không có vị, ông tự nếm cái lưỡi là ngọt
hay là đắng. Nếu cái lưỡi là đắng, thì lấy cái gì mà nếm cái lưỡi; cái lưỡi đã
không thể tự nếm được, thì lấy gì mà có hay-biết; còn nếu cái lưỡi không đắng,
thì tự-nhiên vị-trần không sinh ra, làm sao mà lập được thành giới?
Nếu nhân vị-trần sinh ra
; vậy thiệt-thức đã là vị rồi, thì cũng đồng như thiệt-căn, không thể tự nếm
được, làm sao còn biết được là có vị hay không có vị? Lại tất-cả các vị không
phải do một vật sinh ra. Các vị đã do nhiều vật sinh ra, thì cái thiệt-thức do
vị-trần sinh ra, cũng phải có nhiều tự-thể. Nếu tự-thể của thiệt-thức là một và
tự-thể đó thật do vị-trần sinh ra, thì các vị mặn, nhạt, chua, cay và nhiều vị
khác nhau, do các thứ đó hòa-hợp cùng sinh ra, đều chỉ là một vị, lẽ ra không
có phân-biệt; mà đã không có phân-biệt, thì không thể gọi là thức, làm sao còn
gọi là giới thiệt-thức? Không lẽ hư-không lại sinh được cái thức của ông?
Nếu thiệt-căn, vị-trần,
hòa-hợp mà sinh ra cái thức ở giữa, vốn không tự-tính, làm sao mà lập được
thành giới?
Vậy, nên biết rằng
thiệt-căn, vị-trần làm duyên, sinh ra thiệt-thức, cả ba chỗ đều không, và ba
giới thiệt-căn, vị-trần và thiệt-thức, vốn không phải tính nhân-duyên, không
phải tính tự-nhiên.
"A-nan, lại như ông
bày-tỏ: Thân-căn và xúc-trần làm duyên, sinh ra thân-thức. Thức đó lại là nhân
thân-căn sinh ra, lấy thân-căn làm giới, hay nhân xúc-trần sinh ra, lấy
xúc-trần làm giới?
A-nan, nếu nhân thân-căn
sinh ra, không có cái duyên của hai cảm-xúc hợp và ly, thì thân-căn còn biết
gì. Nếu nhân xúc-trần sinh ra mà không có thân-căn của ông, thì có ai không có
thân-căn mà biết hợp, biết ly được.
A-nan, vật thì không biết
cảm-xúc, thân-căn có biết, mới có cảm-xúc ; tức nơi cảm-xúc, mà biết có
thân-căn, tức nơi thân-căn mà biết có cảm-xúc; nhưng đã tức là cảm-xúc, thì
không phải thân-căn, mà đã tức là thân-căn, thì không phải cảm-xúc; cả hai
tướng thân-căn và xúc-trần, vốn không có xứ-sở. Nếu xúc-trần hợp một với
thân-căn, thì tức là tự-thể của thân-căn rồi; còn nếu rời hẳn với thân-căn, thì
thành không có gì, như các tướng hư-không.
Nội-căn, ngoại-trần đã
không thành, thì làm sao lập được cái thức ở giữa; cái thức ở giữa đã không lập
được, thì nội-căn, ngoại-trần, bản-tính cũng rỗng-không và cái thức của ông do
đâu mà lập được thành giới.
Vậy, nên biết rằng
thân-căn, xúc-trần làm duyên, sinh ra thân-thức, cả ba chỗ đều không, và ba
giới thân-căn, xúc-trần và thân-thức, vốn không phải tính nhân-duyên, không
phải tính tự-nhiên.
"A-nan, lại như ông
bày-tỏ: Ý-căn và pháp-trần làm duyên, sinh ra ý-thức. Thức đó lại là nhân ý-căn
sinh ra, lấy ý-căn làm giới, hay nhân pháp-trần sinh ra, lấy pháp-trần làm
giới?
A-nan, nếu nhân ý-căn
sinh ra, thì trong ý ông, chắc phải có chỗ nghĩ-ngợi mới phát-minh được cái ý
của ông ; nếu không có các pháp-trần, thì ý-căn không thể sinh ra được. Rời các
pháp-trần, ý-căn còn không có hình-tướng, thì đem ý-thức ra mà dùng vào việc
gì?
Lại cái thức-tâm của ông
với các thứ nghĩ-ngợi, các sự rõ-biết là đồng nhau hay khác nhau. Nếu đồng với
ý-căn, thì tức là ý-căn rồi, làm sao lại do ý-căn sinh ra ? Nếu khác, mà không
đồng với ý-căn, thì lẽ ra không còn biết gì. Nếu không biết gì, thì làm sao lại
do ý-căn sinh ra; còng nếu có biết, thì làm sao lại chia ra ý-thứ và ý-căn? Chỉ
hai tính đồng nhau, khác nhau còn không thành, làm sao lập được thành giới?
Nếu nhân pháp-trần sinh
ra, thì các pháp trong thế-gian, không ngoài năm trần. Ông hãy xét các pháp
sắc, thanh, hương, vị, xúc, có tướng rõ-ràng đối với năm căn, đều không thuộc
về phần thu-nạp của ý-căn. Nếu ý-thức của ông quyết-định nương nơi pháp-trần mà
sinh ra, thì ông hãy xét từng pháp, từng pháp, hình-trạng thế nào. Nếu rời hẳn
các tướng sắc, không, động, tĩnh, thông, bịt, hợp, ly, sinh, diệt, thì rốt-ráo
không thành một pháp nào cả. Lại, sinh cũng là các pháp như sắc, như không sinh
ra, diệt cũng như các pháp như sắc, như không diệt mất. Các nguyên-nhân đã
không thành, thì cái thức do nó sinh ra, còn có hình-tướng gì; hình-tướng còn
không có, làm sao mà lập được thành giới. Vậy, nên biết rằng ý-căn, pháp-trần
làm duyên, sinh ra ý-thức, cả ba chỗ đều không, và ba giới ý-căn, pháp-trần và
ý-thức, vốn không phải tính nhân-duyên, không phải tính tự-nhiên".
Comments
Post a Comment