KINH THỦ LĂNG NGHIÊM
PHẦN CHÍNH TÔNG
7. THU NĂM ẤM VỀ TÁNH NHƯ LAI TẠNG
"A-nan, làm sao 5 ấm
vốn là tính chân-như nhiệm-mầu của Như-lai-tạng ?
A-nan, ví như có người
đem con mắt trong-sạch, xem hư-không trong sáng, chỉ thấy một hư-không
trong-sáng, hẳn không thấy gì. Người kia, không lý do gì, lại bắt con mắt không
lay-động; ngó chăm mãi, phát ra mỏi-mệt thì ở giữa hư-không, riêng thấy có
hoa-đốm lăng-xăng và có tất-cả những tướng giả-dối lộn-xộn; nên biết sắc-ấm
cũng lại như vậy.
A-nan, các hoa-đốm
lăng-xăng ấy, không phải từ hư-không mà đến, không phải từ con mắt mà ra. Thật
vậy, A-nan, nếu từ hư-không mà đến, thì đã từ hư-không mà đến, rồi phải trở vào
hư-không; mà đã có ra có vào, thì không phải là hư-không nữa. Hư-không, nếu lại
không phải là hư-không, thì tự-nhiên không thể dung-nạp hoa-đóm sinh-diệt trong
ấy, như thân-thể ông A-nan, không dung-nạp được một ông A-nan nữa.
Nếu, hoa-đốm từ con mắt
mà ra, thì đã từ con mắt mà ra, rồi phải trở vào con mắt; lại cái tính hoa-đốm
ấy đã từ con mắt mà ra, thì lẽ ra phải có thấy. Nếu như có thấy thì khi đi ra,
đã làm hoa-đốm giữa hư-không, đến khi xoay về, phải thấy được con mắt. Nếu
không có thấy, thì khi đi ra đã làm mờ hư-không, đến khi trở về phải làm mờ con
mắt. Lại như thế, khi thấy hoa-đốm, lẽ ra con mắt không mờ, làm sao, chỉ khi
thấy hư-không trong suốt, thì mới gọi là con mắt trong-sáng? Vậy nên biết rằng
sắc-ấm là giả-dối, vốn không phải tính nhân-duyên, không phải tính tự-nhiên.
A-nan, ví như có người
tay chân yên-ổn, trăm vóc điều-hòa, bỗng như quên mình, không có gì là trái là
thuận; người ấy không lý do gì, lấy hai bàn tay xoa nhau giữa hư-không, thì nơi
hai bàn tay giả-dối sinh ra những cảm xúc trơn, rít, lạnh, nóng. Nên biết
thụ-ấm cũng lại như vậy.
A-nan, các cảm-xúc
giả-dối kia, không phải từ hư-không mà đến, không phải từ bàn tay mà ra. Thật
vậy, A-nan, nếu từ hư-không mà đến, thì đã sinh cảm-xúc nơi bàn tay, sao lại
không sinh cảm-xúc nơi thân-thể, không lẽ hư-không lại biết lựa chỗ sinh ra
cảm-xúc. Nếu như từ bàn tay mà ra, thì lẽ ra không cần hai bàn tay phải hợp
lại. Lại đã từ bàn tay mà ra, thì khi bàn tay hợp lại, biết có cảm-xúc, đến khi
bàn tay rời ra, thì cảm-xúc phải chạy vào và xương tủy cánh tay, lẽ ra phải
biết đường vào của cảm-xúc; rồi lại phải có tâm hay-biết, biết ra, biết vào, và
phải có một vật đi lại trong thân, sao lại phải chờ đến hai tay hợp lại mới gọi
là cảm-xúc.Vậy nên biết rằng thụ-ấm là giả-dối, vốn không phải tính nhân-duyên,
không phải tính tự-nhiên.
A-nan, ví như có người,
khi nghe nói đến quả mơ chua thì trong miệng có nước bọt chảy ra; khi nghĩ đến
đứng trên dốc cao thì lòng bàn chân ghê-rợn. Nên biết tưởng-ấm cũng lại như
vậy.
A-nan, câu chuyện mơ chua
như thế, không phải do quả mơ sinh ra, không phải do cái miệng mà vào. Thật
vậy, A-nan, nếu do quả mơ sinh ra, thì quả mơ tự nói lấy, sao phải đợi người ta
nói; nếu do cái miệng mà vào, thì lẽ ra cái miệng tự nghe lấy, cần gì đến lỗ
tai; nếu riêng mình lỗ tai nghe, thì nước bọt kia, sao không từ lỗ tai chảy ra.
Câu chuyện nghĩ đến đứng trên dốc cao cũng giống như vậy. Vậy nên biết rằng
tưởng-ấm là giả-dối, vốn không phải tính nhân-duyên, không phải tính tự-nhiên.
A-nan, ví như dòng nước
dốc, sóng mòi nối nhau, lớp trước lớp sau, không vượt khỏi nhau. Nên biết
hành-ấm cũng lại như vậy.
A-nan, dòng nước như vậy
không nhân hư-không mà sinh, không nhân nước mà có, không phải tính nước, cũng
không ra ngoài hư-không và nước. Thật vậy, A-nan, nếu nhân hư-không mà sinh,
thì cả thập phương hư-không vô cùng tận, phải thành dòng nước vô cùng tận và
tự-nhiên thế-giới đều bị chìm-đắm cả. Nếu nhân nước mà có, thì dòng nước dốc ấy
bản-tính lẽ ra không phải là nước nữa và hiện nay, đã có thể chỉ ra hai tướng
của nước và của dòng nước khác nhau. Nếu dòng nước dốc tức là tính nước thì khi
nước đứng lại, lẽ ra không phải là nước nữa; nếu ra ngoài hư-không và nước thì
không có cái gì ở ngoài hư-không và, ngoài nước ra, không thể có dòng nước. Vậy
nên biết rằng hành-ấm là giả-dối, vốn không phải tính nhân-duyên, không phải
tính tự-nhiên.
A-nan, ví như có người
lấy bình tần-già, bịt cả hai lỗ, rồi vác đầy bình hư-không, đi xa nghìn dặm,
đem cho nước khác. Nên biết thức-ấm cũng lại như vậy.
A-nan, cái hư-không đó,
không phải đến từ phương kia, cũng không phải đưa vào phương nầy. Thật vậy,
A-nan, nếu đến từ phương kia, thì trong cái bình đã đựng hư-không đem đi, ở chỗ
cũ cái bình phải thiếu hư-không; nếu đưa vào phương nầy, thì khi mở miệng bình
trút ra, phải thấy hư-không ra. Vậy nên biết rằng thức-ấm là giả-dối, vốn không
phải tính nhân-duyên, không phải tính tự-nhiên.
Comments
Post a Comment