KINH THỦ LĂNG NGHIÊM
PHẦN CHÍNH TÔNG
KINH THỦ LĂNG NGHIÊM
PHẦN CHÍNH TÔNG
17. TÁNH NGHE KHÔNG PHẢI ÂM THANH
Ông A-nan bạch Phật rằng:
"Bạch Thế-tôn, như lời Phật dạy, chỗ phát-tâm cầu được thường-trụ trong
lúc tu-nhân, cốt-yếu cần phải cân-xứng với những đức-tính trong lúc chứng-quả.
Bạch Thế-tôn, như trong quả-vị, nào là Bồ-đề, Niết-bàn, Chân-như, Phật-tính,
Am-ma-la-thức, Không-như-lai-tạng, Đại-viên-kính-trí; bảy thứ danh-hiệu tuy có
khác nhau, nhưng thể-tính đều thanh-tịnh viên-mãn, vững-chắc như
Kim-cương-vương, thường-trụ, không hư-nát.
Nếu cái thấy nghe, ngoài
những tướng sáng tối, động tĩnh, thông bịt, rốt-ráo không có tự-thể cũng như
cái tâm-niệm, rời tiền-trần ra, vốn không có gì, thì làm sao lại đem cái
rốt-ráo đoạn-diệt ấy làm cái nhân tu-hành, để được bảy quả thường-trụ của
Như-lai. Bạch Thế-tôn, nếu rời sáng tối, thì cái thấy rốt-ráo là không; nếu
không có tiền-trần, thì tự-tính tâm-niệm diệt mất, lui tới vần-xoay, suy-xét
chín-chắn, vốn không có tâm tôi và tâm sở của tôi; vậy đem cái gì làm nhân, để
cầu được vô-thượng-giác. Đức Như-lai trước kia nói cái tính hay-biết yên-lặng
là viên-mãn thường-trụ, nhưng đã trái với lẽ thường, thì rốt-cuộc chỉ thành
hý-luận, làm sao nhận được lời nói Như-lai là chân-thật. Xin Phật rủ lòng
đại-từ, mở chỗ mê-chấp cho tôi".
Phật bảo ông A-nan rằng:
"Ông học về mặt nghe nhiều, chưa hết các điều lậu-lạc, trong tâm chỉ biết
suông cái nhân điên-đảo mà cái điên-đảo hiện-thật trước đó thì chưa biết được,
e ông thành-thật còn chưa tin-phục. Nay tôi thử đem những việc trần-tục để trừ
cái nghi của ông." Khi bấy giờ, đức Như-lai bảo ông La-hầu-la đánh một
tiếng chuông, rồi hỏi ông A-nan rằng: "Nay ông có nghe chăng?"
Ông A-nan và đại-chúng đều
nói: "Có nghe".
Chuông hết kêu, không
tiếng, Phật lại hỏi rằng: "Nay ông có nghe chăng?"
Ông A-nan và đại-chúng
đều đáp: "Không nghe".
Khi đó, ông La-hầu-la lại
đánh một tiếng, Phật lại hỏi rằng: "Nay ông có nghe chăng?"
Ông A-nan và đại-chúng
đều đáp: "Có nghe".
Phật hỏi ông A-nan:
"Thế nào, thì ông có nghe, còn thế nào, thì ông không nghe?"
Ông A-nan và đại-chúng
đều bạch Phật rằng: "Tiếng chuông nếu đánh lên, thì chúng tôi được nghe;
đánh lâu tiếng hết, tăm-vang đều không còn, thì gọi là không nghe."
Như-lai lại bảo ông
La-hầu-la đánh chuông, rồi hỏi ông A-nan rằng: "Theo ông, nay có tiếng
không?"
Ông A-nan và đại-chúng
đều nói: "Có tiếng".
Ít lâu tiếng dứt, Phật
lại hỏi rằng: "Theo ông, nay có tiếng không?"
Ông A-nan và đại-chúng
đều đáp: "Không tiếng."
Lát sau, ông La-hầu-la
lại đánh chuông, Phật lại hỏi rằng: "Theo ông, nay có tiếng không?"
Ông A-nan và đại-chúng
đều nói: "Có tiếng".
Phật hỏi ông A-nan:
"Thế nào, ông gọi là có tiếng, còn thế nào, thì gọi là không tiếng?"
Ông A-nan và đại-chúng
đều bạch Phật rằng: "Tiếng chuông, nếu đánh lên, thì gọi là có tiếng, đánh
lâu tiếng hết, tăm-vang đều không còn, thì gọi là không tiếng".
Phật bảo ông A-nan và
đại-chúng rằng: "Hôm nay các ông sao nói trái-ngược, lộn-xộn như
thế?"
Đại-chúng và ông A-nan
đồng-thời bạch Phật: "Làm sao Phật bảo chúng tôi trái-ngược lộn-xộn?"
Phật dạy: "Tôi hỏi
ông về nghe, thì ông nói là nghe, tôi hỏi về tiếng, thì ông nói là tiếng, chỉ
cái nghe và cái tiếng mà trả lời không nhất-định như thế, sao lại không gọi là
trái-ngược lộn-xộn? A-nan, tiếng tiêu mất, không tăm vang, thì ông gọi là
không nghe; nếu thật không nghe, thì tính-nghe đã diệt rồi đồng như cây khô,
khi tiếng chuông lại đánh lên, làm sao ông còn biết được. Biết có, biết không
là tự cái tiếng hoặc không, hoặc có, đâu phải tính-nghe kia vì đó mà có, mà
không; nếu tính-nghe thật là không, thì còn cái gì biết là không nữa.
Vậy nên A-nan, cái tiếng
ở trong cái nghe tự có sinh, có diệt, không phải vì ông nghe cái tiếng sinh
diệt, mà làm cho tính-nghe của ông thành có, thành không. Ông còn lộn-lạo, lầm
cái tiếng làm cái nghe, lạ gì chẳng mê mờ, lấy cái thường làm cái đoạn. Tóm
lại, ông không nên nói rằng rời các thứ động tĩnh, đóng mở, thông bịt, thì cái
nghe không có tính.
Như người ngủ mê, nằm
trên giường gối; trong nhà có người, trong lúc người kia ngủ, giã một cối gạo;
người ấy trong chiêm-bao nghe tiếng giã gạo, lầm thành vật khác, hoặc cho là
đánh trống, hoặc cho là đánh chuông. Tức trong chiêm-bao người ấy cũng lấy làm
lạ rằng sao tiếng chuông lại vang lên như cây, như đá. Khi chợt tỉnh-dậy, liền
nghe tiếng chày, thì người ấy tự bảo người nhà rằng chính trong lúc chiêm-bao,
tôi đã lầm tiếng chày nầy là tiếng trống. A-nan, người đó, trong chiêm-bao, đâu
nhớ những chuyện động tĩnh, đóng mở, thông-bịt; hình người kia tuy ngủ nhưng
tính-nghe không mờ, dầu cho hình ông tiêu-tan, thân-mạng dời-đổi diệt mất, làm
sao tính-nghe ấy lại vì ông mà tiêu-diệt được.
Do các chúng-sinh, từ
vô-thủy đến nay, đi theo sắc thanh, theo niệm mà lưu-chuyển, không hề khai-ngộ
bản-tính thanh-tịnh diệu-thường; không theo cái thường, chỉ theo các thứ
sinh-diệt, do đó, đời đời bị tạp-nhiễm mà phải lưu-chuyển.
Nếu bỏ cái sinh-diệt, giữ
tính chân-thường; cái sáng-suốt chân-thường hiện-tiền, thì các tâm-niệm căn,
trần, thức, ngay đó đều tiêu mất; tướng vọng-tưởng là trần, tính phân-biệt là
cấu, hai cái đó đã xa-rời, thì pháp-nhãn của ông liền được trong-suốt, làm sao
lại không thành bậc vô-thượng tri-giác?"
Comments
Post a Comment