NHỮNG CẢNH THUỘC THỌ
ẤM
"A-nan, thiện-nam-tử kia tu phép Tam-ma-đề, trong
Xa-ma-tha, khi Sắc-ấm hết rồi, thì thấy tâm chư Phật như cái bóng hiện ra trong
gương sáng, hình-như có được, nhưng chưa có thể dùng; cũng như người bị
bóng-mộc đè, tay chân y-nguyên, thấy nghe không sai, nhưng tâm bị khách-tà,
không cử-động được; thế thì gọi là phạm-vi của Thụ-ấm.
Nếu bóng-mộc hết đè, thì cái tâm rời khỏi thân, trở lại xem được
cái mặt, đi ở tự-do, không còn ngăn-ngại; thế gọi là hết Thụ-ấm; người đó mới
có thể vượt khỏi kiến-trược, xét lại nguyên-do, thì cỗi-gốc là vọng-tưởng
hư-minh.
A-nan, thiện-nam-tử kia, đương ở trong đó, được rất sáng-suốt,
cái tâm phát-sinh đè-nén quá phận, bỗng ở nơi đó phát ra lòng bi vô-cùng, như
thế cho đến xem thấy muỗi-mòng như là con đỏ, tâm sinh thương-xót, nước mắt tự
chảy ra; ấy gọi là công-dụng đè-nén quá mức; ngộ thì không có lỗi, không phải
là chứng bậc thánh; giác-ngộ không mê nữa, lâu tự tiêu hết. Nếu nhận là chứng
bậc thánh, thì có giống ma sầu-bi vào trong tim gan, thấy người thì đau-xót,
kêu-khóc vô-hạn; sai mất chính-thụ, sẽ bị chìm-đắm.
A-nan, lại các thiện-nam-tử trong định kia, thấy Sắc-ấm tiêu
rồi, Thụ-ấm tỏ-rõ, cảnh tốt hiện ra trước, cảm-khích quá phần, bỗng ở trong đó,
sinh lòng dũng-mãnh vô-hạn; cái tâm mạnh-mẽ, chí bằng chư Phật, bảo ba tăng-kỳ,
một niệm có thể vượt khỏi. Ấy gọi là công-dụng lấn-lướt quá mức; ngộ thì không
có lỗi, không phải là chứng bậc thánh; giác-ngộ không mê nữa, thì lâu tự tiêu
hết. Nếu nhận là chứng bậc thánh, thì có giống ma ngông-cuồng vào trong tim
gan, thấy người thì khoe, ngã-mạn không ai sánh được; tâm người ấy, cho đến, trên
không thấy Phật, dưới không thấy người; sai mất chính-thụ, sẽ bị chìm-đắm.
Lại các thiện-nam-tử trong định kia, thấy Sắc-ấm tiêu rồi,
Thụ-ấm tỏ-rõ; trước không có chỗ chứng mới, lui về thì mất chỗ cũ, trí-lực
suy-kém, vào Trung-hủy-địa, hẳn không thấy gì; trong tâm bỗng sinh lòng rất
khô-khát; trong tất-cả thời thầm-nhớ không thôi, rồi cho như thế là tướng
tinh-tiến. Ấy gọi là tu-hành không trí-tuệ, tự sinh lầm-lạc; ngộ thì không có
lỗi, không phải là chứng bậc thánh. Nếu nhận là chứng bậc thánh, thì có giống
ma nhớ vào trong tim gan, ngày đêm như nắm cái tâm treo vào một nơi; sai mất
chính-thụ, sẽ bị chìm-đắm.
Lại các thiện-nam-tử trong định kia, thấy Sắc-ấm tiêu rồi,
Thụ-ấm tỏ-rõ, sức tuệ quá định, bị cái lỗi quá mạnh-mẽ sắc-bén; đem cái
thắng-tính ôm vào trong tâm, tự ngờ mình là Phật Lô-Xá-Na, được một ít đã cho
là đủ. Ấy gọi là chỗ dụng-tâm quên mất suy-xét, nên đắm vào nơi tri-kiến, ngộ
thì không có lỗi, không phải là chứng bậc thánh. Nếu nhận là chứng bậc thánh,
thì có giống ma Hạ-liệt-dị-tri-túc vào trong tim gan, thấy người thì tự xưng đã
được vô-thượng Đệ-nhất-nghĩa-đế, sai mất chính-thụ, sẽ bị chìm-đắm.
Lại các thiện-nam-tử trong định kia, thấy Sắc-ấm tiêu rồi,
Thụ-ấm tỏ-rõ, chỗ chứng mới chưa được, còn tâm cũ đã mất, soi cả hai bên, tự
cho là nguy-hiểm; trong tâm bổng-nhiên sinh ra lòng lo vô-tận, như ngồi giường
sắt, như uống thuốc độc, tâm không muốn sống, thường cầu người khác hại
thân-mệnh mình để sớm được giải-thoát. Ấy gọi là tu-hành sai mất phương-tiện;
ngộ thì không có lỗi, không phải là chứng bậc thánh. Nếu nhận chứng bậc thánh,
thì có một phần giống ma thường-lo-rầu vào trong tim gan, tay cầm dao-gươm tự
cắt thịt mình, thích được bỏ mạng, hoặc thường lo-rầu, chạy vào trong rừng núi,
không thích thấy người ta, sai mất chính-thụ, sẽ bị chìm-đắm.
Lại các thiện-nam-tử trong định kia, thấy Sắc-ấm tiêu rồi,
Thụ-ấm tỏ-rõ, trong chỗ thanh-tịnh, tâm được yên-ổn, bỗng có cái mừng vô-hạn
sinh ra, trong tâm mừng-rỡ, không thể tự ngăn. Ấy gọi là lòng khinh-an, không
có trí-tuệ tự ngăn mình; ngộ thì không có lỗi, không phải là chứng bậc thánh.
Nếu nhận là chứng bậc thánh, thì có một phần giống ma thích-vui-mừng vào trong
tim gan, thấy người thì cười, ở bên đường cái, tự ca tự múa, tự bảo đã được
vô-ngại giải-thoát; sai mất chính-thụ, sẽ bị chìm-đắm.
Lại các thiện-nam-tử trong định kia, thấy Sắc-ấm tiêu rồi,
Thụ-ấm tỏ-rõ, tự bảo là đã đủ rồi; không căn-cứ gì, bỗng có lòng đại-ngã-mạn
phát ra, như thế cho đến lòng mạn, quá-mạn và mạn-quá-mạn, hoặc lòng
tăng-thượng-mạn, hoặc lòng ty-liệt-mạn, một thời đều phát ra; trong tâm còn
khinh thập phương Như-Lai, huống nữa là các bậc dưới như Thanh-văn, Duyên-giác.
Ấy gọi là thắng-giải quá cao, không trí-tuệ để tự cứu; ngộ thì không có lỗi,
không phải là chứng bậc thánh. Nếu nhận là chứng bậc thánh, thì có một phần
giống ma Đại-ngã-mạn vào trong tim gan, không lễ chùa tháp, phá-hỏng kinh
tượng, bảo đàn-việt rằng: Đó là đồ kim-đồng hoặc đồ thổ-mộc, kinh là lá cây,
hoặc là giấy lụa; xác-thịt chân-thường, không tự cung-kính, lại sùng-bái đồ
thổ-mộc, thật là trái-ngược. Những người quá tin, theo lời-dạy phá-phách,
chôn-bỏ trong đất, do gây nghi-ngờ lầm-lạc cho chúng-sinh, phải đọa vào ngục
Vô-gián; sai mất chính-thụ, sẽ bị chìm-đắm.
Lại các thiện-nam-tử trong định kia, thấy Sắc-ấm tiêu rồi,
Thụ-ấm tỏ-rõ; trong chỗ tinh-minh, viên-ngộ được tinh-lý, được phép
đại-tùy-thuận; tâm bỗng sinh ra lòng khinh-an không-lường, bảo mình đã thành
bậc thánh, được đại-tự-tại. Ấy gọi là nhân trí-tuệ được các sự khinh-thanh; ngộ
thì không có lỗi, không phải là chứng bậc thánh. Nếu nhận là chứng bậc thánh,
thì có một phần giống ma thích-khinh-thanh vào trong tim gan, tự bảo đã đầy-đủ,
không cầu-tiến lên nữa; bọn đó phần nhiều làm như Vô-văn tỷ-khưu, gây nghi-ngờ
lầm-lạc cho chúng-sinh, rồi đọa vào ngục A-tỳ; sai mất chính-thụ, sẽ bị chìm-đắm.
Lại các thiện-nam-tử trong định kia, thấy Sắc-ấm tiêu rồi,
Thụ-ấm tỏ-rõ; trong chỗ tỏ-ngộ, được tính hư-minh; lúc ấy bỗng xoay lại hướng
theo tính đoạn-diệt, bác không nhân-quả, một mực vào rỗng-không; tâm rỗng-không
hiện-tiền, cho đến phát-sinh nhận-định là đoạn-diệt mãi mãi. Ngộ thì không có
lỗi, không phải là chứng bậc thánh. Nếu nhận là chứng bậc thánh, thì có giống
ma rỗng-không vào trong tim gan, chê-bai người giữ-giới là Tiểu-thừa, chứ
Bồ-tát đã ngộ được tính-không, thì có gì là trì với phạm. Người đó thường ở nhà
đàn-việt thiện-tín, uống rược ăn thịt, làm nhiều điều dâm-uế; nhân có sức ma,
nhiếp-phục người ta không sinh lòng nghi-báng; tâm ma thâm-nhập lâu ngày, hoặc
ăn đại-tiện tiểu-tiện, cũng như ăn thịt uống rượu, vì tất-cả đều không; phá luật-nghi
của Phật, làm cho người khác lầm-lạc mắc tội; sai mất chính-thụ, sẽ bị
chìm-đắm.
Lại các thiện-nam-tữ trong định kia, thấy Sắc-ấm tiêu rồi,
Thụ-ấm tỏ-rõ, nghiền-ngẫm cái hư-minh, ghi-sâu vào tim-cốt, trong tâm bỗng có
lòng yêu vô-hạn sinh ra; yêu quá phát điên, bèn làm việc tham-dục. Ấy gọi là
cảnh định an thuận vào tâm, không trí-tuệ tự giữ mình, lầm vào ngũ-dục; ngộ thì
không có lỗi, không phải là chứng bậc thánh. Nếu nhận là chứng bậc thánh, thì
có giống ma ngũ-dục vào trong tim gan, một mặt bảo sự dâm-dục là đạo Bồ-đề, dạy
các bạch-y bình-đẳng làm việc dâm-dục, những người hành-dâm gọi là trì-pháp-tử;
do sức tà-ma nhiếp-phục kẻ phàm-phu trong đời mạt-pháp, số đến cả trăm, như thế
cho đến một trăm, hai trăm, hoặc năm sáu trăm, nhiều đến ngàn vạn; khi ma sinh
chán, rời-bỏ thân-thể, đã không còn uy-đức, thì sa vào lưới pháp-luật; do gây
nghi-ngờ lầm-lạc cho chúng-sinh, phải đọa vào ngục Vô-gián; sai mất chính-thụ,
sẽ bị chìm-đắm.
A-nan, mười thứ cảnh hiện ra trong thiền-định như thế, đều do
Thụ-ấm và tâm công-dụng giao-xen, nên hiện như vậy; chúng-sinh ngu-mê không
biết suy-xét tự lượng, gặp nhân-duyên ấy, mê không tự biết, bảo là lên bậc
thánh, thành tội đại-vọng-ngữ, phải sa vào ngục Vô-gián. Sau khi tôi diệt-độ
rồi, các ông nên đem lời nói nầy của Như-lai, truyền-dạy trong đời mạt-pháp,
khiến cho chúng-sinh đều tỏ-ngộ nghĩa đó, không để thiên-ma được dịp khuấy-phá;
giữ-gìn che-chở cho chúng-sinh thành đạo vô-thượng.
Comments
Post a Comment